[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Ta nghe thấy giọng nói của Phán Quan, trong đầu không khỏi kêu lên oang oang mấy tiếng, oan ức! Mặc dù ta cũng chẳng phải người tham công tiếc việc, quá đảm đang an phận thủ thường, nhưng với tư cách là ma nữ hơn mấy mươi nghìn năm, ta dám đem ra thề độc, trừ khi là những hồn ma không được đưa đến chỗ ta, còn lại chắc chắn sẽ không thể nào có chuyện ta để cho bất kì một quỷ hồn nào được đi đầu thai mà vẫn còn nhớ rõ chuyện của kiếp trước.
  • Diêm Vương
    Diêm Vương
    Hoang đường!
  • Chuyện này đích thị rất hoang đường, ta không biết liệu đây có phải là trò bẩn mà lão Diêm Vương đó cố tình làm vậy để trừ lương của ta hay không nữa, nhưng giờ phút này ta thật sự cảm thấy vô cùng bức xúc, chuyện đâu đâu không có căn cứ rõ ràng mà cũng dám dồn vào chỗ ta, Mạnh Bà ta không phải là người dễ dàng bị người khác vu khống hay ức hiếp mà vẫn cười vui vẻ nói không sao như thế. Nói thế nào đi chăng nữa thì ta cũng đường đường là một lệ quỷ được bọn ma quỷ tôn sùng, gọi một tiếng “Mạnh tỷ” mà. Cục tức này ta làm sao có thể nuốt trôi đây.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Đúng! Rất hoang đường.
  • Lão Diêm Vương nghe thấy ta nói như thế, giọng điệu cũng vô cùng cao vút mà phụ họa cho ta, nhưng trái ngược với giọng nói có vẻ bất ngờ ấy chính là một khuôn mặt bình thản, vô cùng bình thản đến mức khiến cho ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình vừa rồi đã nghe nhầm một từ ngữ nào đó. Nhưng chuyện này ta chắc chắn không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
  • Mạnh Bà ta làm việc quanh năm suốt tháng lại không được nhận lương, nghe thấy có buồn cười lắm hay không chứ? Đám quỷ hồn khác, hoặc là người có kinh nghiệm mở phường buôn bán để tích lũy ngân lượng cho bản thân, số khác không chịu đi đầu thai, cứ ở lì nơi đây thì cũng được người thân đốt giấy tiền vàng mã để chăm lo cho đời sống ở dưới địa phủ này, tóm lại chính là ai ai ở nơi này cũng có một cuộc sống sung túc, chỉ có ta! Ta không hiểu vì sao phụ thân phụ mẫu của ta lại không gửi tiền đến đâu cho ta, cũng đã rất nhiều lần ta loáng thoáng nhớ ra bọn họ đều là những người vô cùng giàu có, có của ăn của để, ta rất muốn chạy đến chỗ Mộng Quan xin nhập mộng để xin bọn họ chút ngân lượng để sinh sống, chẳng lẽ nữ nhi sau khi chết đi đều không còn là nữ nhi nữa hay sao? Chẳng phải nhân gian vẫn thường hay ca tụng nữ nhi chính là bình rượu quý của phụ thân, vậy mà bọn họ đến vàng mã còn không thèm đốt cho ta thì nói gì đến chuyện yêu thương thắm thiết.
  • Thế nhưng mỗi khi ta chạy đến chỗ của Mộng Quan, ngài ấy đều nhìn ta rồi lắc đầu, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương và đồng cảm để đối với ta, sau đó chỉ nhàn nhạt nói với ta mấy chữ.
  • Mộng Quan
    Mộng Quan
    Năm vạn một khắc, chỉ được ở trong đó không quá một canh giờ, được giá thì đi, còn không thì cô nương trở về tiếp tục nấu canh đi.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Ngài cắt cổ người khác à? Năm vạn? Ngài không đùa với ta chứ? Lương ta nếu chia ra mỗi tháng còn không được con số đó, hay là chúng ta thương lượng với nhau lại giá cả một chút nhé, ngài thấy thế nào? Dù sao trước kia ngài cũng từng nhờ ta chiếu cố cho hài tử của ngài mà, có thể nào giảm bớt cho ta một chút được không?
  • Mộng Quan
    Mộng Quan
    Không được, Mạnh cô nương, ta cũng rất muốn giảm bớt cho cô nương, nhưng số ngân lượng này cũng không đến lượt ta dùng bao nhiêu, ta còn phải nộp phí lại cho Diêm Vương nữa, cô nương có thể nào thông cảm cho ta có được hay không?
  • Hai mắt ta ngấn lệ, nhìn chằm chằm chằm vào Mộng Quan hòng lung lay được chút ý chí của ngài ấy, sau chừng một khắc, cuối cùng ta cũng thành công giảm xuống còn được hai phần ba số ngân lượng, con số này mặc dù cũng không phải là quá thấp đối với ta, nhưng dù sao cũng xem như có thể trả sau khi nhập mộng nên cũng không quá khó với ta, chỉ cần ta vào được mộng rồi, vậy thì ta tin song thân ta chắc chắn sẽ không để ta chịu cực khổ nữa đâu.
  • Thế nhưng ta còn chưa kịp nhập mộng thì Mộng Quan đã lấy sổ sách ra hỏi ta:
  • Mộng Quan
    Mộng Quan
    Được rồi, Mạnh cô nương, nếu cô nương đã muốn nhập mộng, vậy thì cũng nên cho ta biết được một số thông tin chi tiết của cô chứ, nếu không thì ta làm sao có thể nhập mộng cho cô nương đây?
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Ta tên là Mạnh Bà, bọn quỷ sai và quỷ hồn vẫn thường gọi ta là Mạnh tỷ, ta nấu canh ở bên cầu Nại Hà. Thế nào? Thông tin như thế ngài thấy đã đủ chi tiết chưa?
  • Mộng Quan
    Mộng Quan
  • Mộng Quan ú ớ bất lực nhìn ta, dường như có rất nhiều điều muốn nói với ta nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu vậy, nhưng mà ta lại cảm thấy lời nói của mình đã rất chi tiết rồi mà, sổ sách của Mộng Quan và Phán Quan đều có thể dựa vào công việc hoặc tên ở dưới Địa phủ này mà tra ra dương thế.
  • Thú thật thì ta cũng rất muốn nói ra thông tin lúc còn ở nhân gian, như thế sẽ nhanh chóng cho ngài ấy hơn, thế nhưng cho dù ta có làm cách nào cũng không thể nào nhớ được chút chuyện khi ta còn sống đó, bây giờ bảo ta khai ra thông tin của mình hay của người nhà, ta cũng không cách nào có thể khai ra được cả.
  • Mộng Quan
    Mộng Quan
    Mạnh cô nương, lần này ta cũng rất muốn giúp cho cô nương, nhưng ta không có cách nào tra ra thông tin của cô nương cả. Trang này hoàn toàn trống rỗng.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Gì chứ?
  • Vậy là ta tốn mất một ngày làm việc mà chẳng đổi lại được chút ích lợi gì cả, đành thất thỉu ra về, từ đó về sau, ta cũng đã nhiều lần muốn nhớ lại chuyện trước kia, nhưng những lần như thế đều khiến ta đau đầu không ngừng, vậy nên ta cũng dần dần mất hết hi vọng.
  • Quay trở lại với hiện thực.
  • Ta, Phán Quan Tiên sinh và lão Diêm Vương đều nhìn nhau.
  • Diêm Vương
    Diêm Vương
    Tiểu Mạnh à, việc cô nương sai sót trong công việc là chuyện rõ như ban ngày rồi, cô nương không thể chối bỏ trách nhiệm của mình như thế được.
  • Lão Diêm Vương lên tiếng, giọng điệu vô cùng khó xử, còn ta lại vô cùng chán ghét, ngài ấy nói như thế thì khác nào đang nói ta dám làm mà không dám nhận sao?
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Ngài có bằng chứng không?
  • Giọng nói của ta đã bắt đầu lạnh lẽo, tuy ta không phải là chính nhân quân tử gì nhưng ta dám làm thì sẽ dám nhận, không có chuyện ta chối bỏ trách nhiệm của mình như thế, ngài ấy nói như thế khiến tôn nghiêm của ta bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng và sâu sắc.
  • Diêm Vương
    Diêm Vương
    Tiểu Mạnh… Bằng chứng đã rành rành ra đó cô nương vẫn còn muốn tiếp tục đôi co hay sao?
  • Ta gật đầu kiên định, sau đó chợt nhận ra ý tứ của câu hỏi nên vội lắc đầu.
  • Không đúng, nhưng nói sao đi chăng nữa ta cũng không tin bản thân mình để xảy ra sai lầm nghiêm trọng này, ta có sai sẽ nhận, nhưng ta không sai thì ngài bảo ta làm sao có thể nhận sai được cơ chứ?
  • Diêm Vương
    Diêm Vương
    Vậy ta mở Võng Xuyên lên cho cô nương nhìn nhé.
  • Lão Diêm Vương vừa dứt lời đã quay sang ra lệnh cho Phán Quan Tiên sinh mở Võng Xuyên ra cho ta xem.
  • Võng Xuyên đưa ta về khoảng thời gian của sáu tháng trước, khi đó một nam nhân phong nhã, khí chất ngút ngàn được Hắc Vô thường đưa đến chỗ của ta.
  • Ta nhớ rõ tên này, mặt mày của hắn chính là dạng có thể mài ra hoa đó! Hơn nữa người đạo mạo lại dẻo miệng như thế hoàn toàn có thể khiến ta đắm chìm trong cảm giác được tâng bốc, đến nỗi ta và Hắc Vô thường cũng không ai để ý đến hắn quá nhiều.
  • Hắn mặc một chiếc áo màu tím được dệt từ loại vải tơ tầm thượng hạng, rất khó để mua được. Ta đoán chắc chắn khi hắn còn sống chính là một công tử tài phiệt của một nhà nào đó. Đôi mắt ướt át đưa tình, là loại mắt hoa đào khiến cho ai rơi vào đó cũng đều như bị đắm chìm, thần thái và khí chất này ta không thể quên được.
  • Ta vốn không thích những nam nhân vận áo màu tím, bởi vì như vậy bọn họ sẽ mang đến cho ta cảm giác ẻo lả khó thích nghi được, nhưng tên quỷ hồn này thì lại khác, khi hắn vận lên người sẽ khiến cho người ta không khỏi hét lên vì quyến rũ, vừa mềm mại lại vừa mạnh mẽ, nhưng lại dịu dàng khiến người ta dễ chịu chứ không hề cảm thấy phản cảm. Ta nhìn tên này, thoáng chốc ta cũng có cảm giác giống như bị hắn ta thu vào trong tầm mắt, không thể ngay lập tức thoát ra.
  • Nói ra cũng có hơi xấu hổ, nhưng ta đúng thật đã bị nhan sắc của quỷ hồn này làm cho điên đảo nhất thời, khiến ta suýt nữa đã quên đi nhiệm vụ của mình. Cũng không thể trách ta được chứ? Dù sao ta cũng đã ở nơi này quá lâu rồi, đã không biết bao nhiêu lâu ta chưa từng được nhìn thấy một nam nhân trẻ mà lại tuấn tú như thế, vả lại hắn còn dùng ánh mắt ướt át đó hỏi ta:
  • Văn Nhân
    Văn Nhân
    Mạnh muội, muội đã ở đây lâu chưa?
  • Ôi trời ơi! Từ trước đến nay những quỷ sai và quỷ hồn ở đây đều cúi đầu kính cẩn gọi ta một tiếng Mạnh tỷ, đây quả thật chính là lần đầu tiên có một tên quỷ hồn dám gọi ta hai tiếng “Mạnh muội”.
  • Thật ra ta cảm thấy ta cũng vẫn còn xuân thì, vẫn còn trẻ lắm, chưa đến mức giống như đám quỷ sai kia gọi ta. Hơn nữa khi ta tạ thế cũng chỉ vừa mới tròn mười tám đôi mươi, vẫn còn là một tiểu cô nương chưa trải sự đời mà. Khoảnh khắc huynh ấy… à nhầm… là hắn ta nhìn ta, ta cảm thấy cả thế giới xung quanh mình giống như ngưng lại, cho dù không soi xuống dòng nước Vong Xuyên ta cũng có thể cảm giác được khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ của ta giờ khắc này đã đỏ ửng lên một mảng, ta e thẹn đứng đó nhìn hắn ta hồi lâu, mãi cho đến khi tên Hắc Vô thường đó nhìn thấy cảnh này chướng mắt mới gọi ta trở về với thực tại. Khi ấy ta mới phát hiện mình đã thất thố nên ngượng ngùng quay vào trong.
  • Vậy mà ta không ngờ tên quỷ hồn này lại dám lừa gạt ta, nhân lúc ta vẫn còn đang chìm đắm trong sắc… nhan sắc mỹ miều và tư vị hạnh phúc mà không chú ý thì hắn ta đã vội hất chén canh qua một bên, sau đó trước mặt ta làm ra bộ dạng thất tha thất thỉu như quên hết tất cả những chuyện vừa rồi, một mạch đi thẳng đến cầu Nại Hà.
  • Cũng không thể trách ta được, người này quả thực quá thông minh, cũng diễn quá giống, giống đến mức hai người bọn ta còn không thể nhìn ra được cơ đấy!
  • Hừ! Ta đoán tên này lúc còn sinh thời chắc chắn từng là một kép hát chuyên nghiệp chuyên diễn mấy vai giả vờ giả vịt như thế này!
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Văn Nhân!
  • Ta nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn ta, được lắm, đừng để Mạnh Bà ta nhìn thấy được ngươi một lần nữa, nếu không ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi đâu! Ngươi cứ chờ đó! Đến Mạnh tỷ ta mà cũng dám lừa gạt, xem ra ngươi cảm thấy bản thân mình rất tài giỏi hoặc ta quá ngốc nghếch rồi. Ta không tin ngươi có thể bất tử sống mãi ở trần gian mà không xuống đây. Đợi đến khi ngươi xuống đây rồi, vậy thì xem xem Mạnh tỷ ta dạy dỗ ngươi như thế nào! Nhãi ranh! Không biết trời cao đất dày là gì cả. Tốt nhất hãy trốn cho kĩ vào, nếu không ta thật sự sẽ lục tung nhân gian lên để tìm ngươi đó!
  • Sắc mặt ta đột ngột chuyển từ xanh sang đỏ, rồi dần dần chỉ còn lại một màu trắng bệch, cảm giác xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào mà thôi!
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    Ta… Chuyện này… Chắc chắc là có hiểu lầm gì đó, làm sao có thể như vậy được!
  • Giờ khắc này ta cũng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, quả thật quá mất mặt rồi!
  • Trên đời này làm gì còn người nào mất mặt như ta.
  • Tự ta chạy đến chỗ của người ta gây sự, sau đó lại phát hiện chính mình đã làm sai.
14
Chương 6